Tâm sự Phố núi
19:02 3 thg 11 2008Công khai1 Lượt xem
Phố núi đêm nay chợt nhớ mong
Cô đơn lạnh lẽo với căn phòng
Chênh vênh trắc trở niềm tâm sự
Khép nhớ vào tim nặng nỗi lòng!
Nhìn mãi vào đêm thấy mình sâu
Mới hay yêu nhớ ở hai đầu
Bâng khuâng đứng giữa... chùng bao nỗi
Đa đoan chi lắm đến mang sầu?
Âm thầm lặng đếm những âu lo
Sông sâu sao cứ lội không dò
Có chi phía bến bờ xa thẳm
Yêu nhớ về đâu? sóng cứ xô...
Anh không là gì cả Em là vì sao xa Tầm tay anh hụt hẫng Càng với càng trôi ra. Anh, thi nhân gàn dở Em là vầng trăng mơ. Anh đêm ngồi bó gối Ngóng nhìn ngẩn ngơ xa ... Anh như nguồn suối cạn Em như nước chảy đầy, Tìm đến dòng sông mới Phương trời đầy mộng mơ. Anh chỉ là bến lở, Em hạt cát bờ trôi Theo dòng đời chìm nổi Dạt về phía bến bồi ... Quên anh đi em ạ Vương vấn càng xót xa Nơi miền nắng và gió, Hãy vui đùa hát ca !....
''Tạm biệt nhé! Người em yêu dấu
Tình si em, không trói nổi hồn Thơ
Ta đi đây phiêu du vạn nẻo
Không có tình riêng, hồn trang trải muôn nơi
Tim dẫu đập lỗi nhịp lời hẹn trước
Tình còn nồng như nắng gió ban mai...''
Thân tặng Nắng và Gió. Trích từ Mộng thi nhân từ dunginfoodco blogger.
Tim dù đập theo nhịp đời vạn nẻo
Tình vẫn nồng như nắng gió ban mai
Đem cả buồn vui chắt chiu ngày ấy...
Cuộc đời này mang tặng hết nhân gian
Hẹn chờ kiếp luân hồi là có thật
Lại làm thơ con cóc tặng mình em!
Tặng Nắng và Gió. Trích từ ''Mộng thi nhân'' của dunginfoodco.
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong
Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nào lòng vẫn bâng khuâng
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
Còn một chút gì để nhớ để quên
Chợt một ngày anh bảo em khô khan Không nói nổi dù một lời của gió Không dịu dàng và mượt mà như cỏ Không êm đềm hay lơi lả như trăng Em nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng Anh nói đúng , buồn thay anh nói đúng Trời ơi sao trong em lại vụng Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ Nhưng lẽ nào anh chẳng nhận ra ư? Em không nói vậy mà em đã nói Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già Và lẽ nào anh lại chẳng nhận ra Giữa cái khô khan có chút gì bối rối Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội Em đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời Hãy gọi cho em khi đêm đã khuya rồi Khi em đã về với mình rất thật Khi em thấy tận trong em sâu nhất Ánh mắt anh nhìn trách móc suy tư Anh vẫn còn thao thức đấy ư? Vằng vặc thế mà trăng vẫn khuyết Em sẽ nói và mong anh sẽ biết Có những lời gửi đến ... chỉ mình anh ...
Gió hãy gào lên, Sóng tung lên
Nhận chìm bao yêu giận đêm này
Nhung nhớ lắm lung bờ xa thẳm
Này đây câu chữ vẫn còn đầy!
...
Nhìn mãi vào đêm.... nhìn mãi vào đêm...Cô độc quá, N&G à!