Nắng và Gió
Thương nhớ bao lâu hoang vắng đến lạnh lùng
Nắng và Gió như vô tình không biết
Có một người canh cánh nỗi niềm xưa
Bến cũ xa rồi sao cứ nhớ, cứ thương?
Thôi giữ nắng cho lòng mình ấm lại
Lá không rơi mà xanh đến nao lòng
Mùa Hạ qua rồi hun hút gió lãng du
Tuổi hai mươi neo mình trong nhánh Cỏ
Cánh chim trời trĩu nặng bến bờ xa
Năm tháng vô tình qua đi trong hanh hao
Chốn Hư - Thực không còn ai đứng lặng
Nhớ nhớ, quên quên hốc hác cả bao mùa....
Cùng kết nối blog để chia sẻ em nhé!