Trang

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2008

Nhớ





Nhớ
20:28 31 thg 7 2008Công khai1 Lượt xem2
 
Ngày trở gió để vào Đông lạ lắm
Mảnh trăng chao xe chỉ những cây đèn
Đêm đỏng đảnh bỗng dưng thành trầm lặng
Chỉ con đường kiên nhẫn với thời gian

Ngày trở gió để vào Đông lạnh lắm
Lối vẫn cây, hoa sữa vẫn đang nồng
Đường phố rộng những vòng tay nồng nhiệt
Chỉ em là đang nỗi nhớ về Anh

Chiều chùng xuống sẫm màu nghe gió đổi
Heo may gầy thổn thức với Miền Trung
Em khoác áo lẫn vào mùa lặng lẽ
Gọi tên Anh cho ấm lại đêm dài...

taochu_com_picture11_gif_thumb.jpg







  • kim
    • kim
    • 07:55 6 thg 8 2008
    blog lang~ mang ghum' ::d
    • Nang
      • Nang
      • 21:40 20 thg 8 2008
      Trùi ui! cái nick của bạn làm mình hoảng quá!
  • Đình Dũng
    Bài thơ thắm đượm tình quê hương xen lẫn tình yêu đôi lứa, thật lãng mạn, nhớ nhung, lắng đọng như chỉ là em nỗi nhớ anh vô cùng và thiếu vắng anh nên chiều chùng xuống mây sẫm màu gió đổi, nên heo may về thổn thức nỗi nhớ nhung....
    Cùng kết nối blog để chia sẻ em nhé!
     
    • Nang
      • Nang
      • 21:39 20 thg 8 2008
      Cám ơn anh nha. Nỗi nhớ trong em nó vẫn thường như vậy đấy!
      Em add blog của anh rồi nè.














Nắng và Gió





Nắng và Gió
16:53 31 thg 7 2008Công khai1 Lượt xem0
 



Thương nhớ bao lâu hoang vắng đến lạnh lùng
Nắng và Gió như vô tình không biết
Có một người canh cánh nỗi niềm xưa

Bến cũ xa rồi sao cứ nhớ, cứ thương?
Thôi giữ nắng cho lòng mình ấm lại
Lá không rơi mà xanh đến nao lòng

Mùa Hạ qua rồi hun hút gió lãng du
Tuổi hai mươi neo mình trong nhánh Cỏ
Cánh chim trời trĩu nặng bến bờ xa

Năm tháng vô tình qua đi trong hanh hao
Chốn Hư - Thực không còn ai đứng lặng
Nhớ nhớ, quên quên hốc hác cả bao mùa....



















Thứ Tư, 30 tháng 7, 2008

Biển ngày xưa



Biển ngày xưa
16:21 30 thg 7 2008Công khai1 Lượt xem1
taochu_com_lonely9_jpg_thumb.jpg

Này mùa Hạ cứ cồn cào chi Nắng

Con đường dài hun hút gió chênh chao


Câu chuyện cũ lâu dần thành hư ảo

Nông nổi ngày nào theo nắng cũng hoài thai


Này Biển hỡi cứ ồn ào chi Sóng

Để lòng sâu tĩnh lặng đến tê người


Thơ thưở ấy như con thuyền neo bến


Triều xuống rồi doi cát hóa bờ vai


Này hư thực giữa vườn mây cao thấp

Trăng của Ngày mà Đêm lấy nhân đôi


Này thăm thẳm đến cùng còn thăm thẳm


Biển gặp trời Mây đón Gió về đâu?





  • Phương
    Lãng du

    Mênh mông giữa biển khơi đầy nắng gió
    Cánh buồm xưa phiêu lãng mãi không về
    Năm tháng lướt theo bao miền đất lạ
    Trái tim ta còn mãi nhịp đam mê.

    Gửi chút nắng trở về nơi bến cũ
    Cánh Hải Âu mang nỗi nhớ đi tìm
    Nhớ nhớ, quên quên dẫu con đò tách bến
    Hạ qua rồi, sao lá vẫn chưa rơi.

    Hư thực hai miền nào ai biết được.
    Kẻ lãng du không một chốn mong chờ
    Có nghe thấy ai thầm buông nốt lặng
    Để ta tìm về nơi ấy buông neo.
    • Nang
      • Nang
      • 08:58 10 thg 8 2008
      Thương nhớ bao lâu hoang vắng đến lạnh lùng
      Nắng và Gió như vô tình không biết
      Có một người canh cánh nỗi niềm xưa

      Bến cũ xa rồi sao cứ nhớ, cứ thương?
      Thôi giữ nắng cho lòng mình ấm lại
      Lá không rơi mà xanh đến nao lòng

      Mùa Hạ qua rồi hun hút gió lãng du
      Tuổi hai mươi neo mình trong nhánh Cỏ
      Cánh chim trời trĩu nặng bến bờ xa

      Năm tháng vô tình qua đi trong hanh hao
      Chốn Hư - Thực không còn ai đứng lặng
      Nhớ nhớ - Quên quên hốc hác cả bao mùa...











Nếp gấp phù du




Nếp gấp phù du
15:46 30 thg 7 2008Công khai1 Lượt xem0
 

Không cả đợi chờ không cả những ưu tư
Mà phấp phỏng như cuối chiều ai hẹn
Để ngày mai trên con đường quen ấy
Có một người không thương nhớ ngày qua

Và thế rồi vào Hạ vẫn còn mưa
Mưa phủ trắng những hẹn thề rất mỏng
Mà đăm đắm một ánh nhìn như Biển
Cho vầng Trăng hao khuyết hoá Con thuyền

Có thể rồi trong nỗi nhớ về Anh
Cứ nhạt dần như sóng xa bờ cát
Cứ nhạt dần như vầng trăng cuối giáp
Bao khuyết tròn trước Biển cũng phù du

Và thế rồi trong nỗi nhớ ngày mai
Sóng dào dạt vỗ vào đời khô khát
Dòng thư cũ ố nhoà loang ký ức
Biển và Anh một nếp gấp vào thơ




















Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2008

Ngày 27/7





Ngày 27/7
12:01 27 thg 7 2008Công khai2 Lượt xem2
 
       
  Nơi chúng tôi sinh ra không phải là một miền quê trập trùng đồi núi và sông suối như nơi bố, mẹ tôi được sinh ra. Chúng tôi lớn lên không phải bằng những lá rau rừng hay những con cá, con tôm bắt về từ con sông ngọn suối chạy men quanh cái làng quê nghèo mà bố mẹ tôi từng có một tuổi thơ bình lặng. Nhưng chúng tôi vẫn hiểu được rằng đó là một cuộc sống hạnh phúc.

  Nhưng rồi chiến tranh. Thay mùi khói rơm rạ bay lên từ những mái nhà tranh là nồng nặc khói thuốc súng, thay tiếng gọi trâu mỗi chiều là tiếng gào thét từ những chiếc phi cơ của quân kẻ cướp trên bầu trời nước Việt.

Máu.

Lửa.

Nước mắt.

  Chiến tranh đã lôi tuột thanh niên không kể là nam hay nữ trong đó có bố mẹ tôi, ra chiến trường

  Nếm mật nằm gai, đối mặt với kẻ thù, tiếng đạn bay vù chíu chít qua tai, khoảng cách giữa sự sống và cái chết được tính bằng độ dài là milimet, được tính bằng thời gian là giây…

Sự mất mát…

Sự hy sinh….

Tôi nghĩ rằng tất cả điều đó cũng đủ tạo nên những người anh hùng.

Những người đã ra đi và không bao giờ trở về nữa; Những người đã trở về...

Bố tôi đã để lại một phần cơ thể nơi chiến trường.

  Điều kiện y tế thời chiến tranh thiếu thốn, bố tôi đã phải trải qua nhiều đau đớn do những cuộc phẫu thuật vì nhiễm trùng. Chúng tôi sinh ra không được nhìn thấy một một phần bên chân trái của bố mình, thay vào đó là một sự lắp ghép từ kim loại, từ polyme, và nhiều bất tiện khác trong cuộc sống.

Nhưng trên tất cả: Bố mẹ chúng tôi đã trở về.

Và, chúng tôi có ngày hôm nay. Chúng tôi biết ơn điều đó!

  Chúng tôi không thể làm gì đó để lấy lại một phần cơ thể của bố mà bọn giặc đã cướp đi từ chiến trường; Không thể dùng khăn lau đi thì những giọt nước mắt thôi rơi; Cũng như cả thế giới này không thể thay đổi cuộc chiến tranh. Mọi chuyện đã qua đi, kẻ gây chiến nói lời xin lỗi và nỗi đau thì còn mãi mãi…








  • Công Trí
    NẮNG đã ùa về chốn biên cương, và những mừng vui của đời thường; GIÓ  mang hạnh phúc về buôn nhỏ, Nhớ ngày liệt sĩ thắp nén hương !
    • Nang
      • Nang
      • 10:38 7 thg 11 2008
      Nắng vẫn chan hoà khắp muôn nơi 
      Gió cũng mừng vui với đất trời 
      Tri âm giữa đời nay đã gặp 
      Ân tình như cốc rượu đầy vơi...
  • SoSo's blog
    entry cảm động thật. chúc ngày cuối tuần vui vẻ














Thứ Năm, 24 tháng 7, 2008

Biển yêu




Biển yêu
07:55 24 thg 7 2008Công khai1 Lượt xem2

Đứng trước Biển mới thấy mình chát mặn
Con triều dâng trong tiềm thức vỡ oà

Em kỳ vọng suốt thời hai mươi tuổi
Mặn nồng nàn để đến với anh
Để biết sống để biến thành trắc trở
Biết chênh vênh trong những phút yên bình

Em đã yêu anh với với tình yêu của Biển
Suốt mênh mông dữ dội đến quên mình
Em đã hôn anh nụ hôn dài của Sóng
Xe cho đời thêm một kiếp phù du

Ngày như vỡ, như tan vào ký ức
Chiều cô đơn như bóng cuối chân trời
Em trở lại tìm mình trong nhớ cũ
Tìm nụ hôn xưa môi nhạt đến bây giờ

Em đã sống để thấy mình trắc trở
Biển cồn cào khúc hát nhớ lênh loang
Em trở lại để tan cùng với Biển
Tan vào Anh tan đến chẳng còn Em...








  • Công Trí
    Biển rộng mênh mông sóng vỗ hoài,
    Yêu đương da diết chẳng phôi phai!
    • miencat
      bài thơ nhiều cảm xúc quá.
      Chữ tình sao nghe nặng quá
      Em đã sống để thấy mình trắc trở
      Biển cồn cào khúc hát nhớ lênh loang
      • Nang
        • Nang
        • 21:00 21 thg 8 2008
        Thế nên người ta mới đưa chữ Hiếu để so sánh chứ nhỉ.
        Yêu mà không nặng tình thì có nghĩa là không sâu sắc phải không bạn?!
        Chúc mọi điều tốt lành!