Nỗi buồn chật ở khoé môi
Từ lâu con chữ đã rời bỏ nhau
Sợ làm cho ánh mắt đau
Quay lưng va vấp nỗi âu lo mình
Một ngày chưa kịp lập trình
Đã nhoi nhói phía tim mình, Nhớ. Quên
Theo mùa nhặt buổi không tên
Bỗng xao xác gió buộc duyên phận vào
Vẹn tròn bất chợt khuyết hao
Bao nhiêu bất ổn cứ nhao nhác tìm
Dối ngày giấu lửa vào tim
Với tay chạm phải nỗi niềm chiếu chăn
Ngày xa níu lại cho gần
Bước chân vấp phải cái lầm lạc xưa
Đổ buồn rao giữa chợ trưa
Tàn phiên vớt chút nắng vừa nhạt phai
Gió qua nén tiếng thở dài
Hoàng hôn đổ bóng bạc vai áo chiều