Đâu rồi yêu nhớ đến ngây thơ
Mong manh thương mến có ai ngờ?
Tình cờ gặp gỡ... trời xui khiến
Để rồi thảng thốt với cơn mơ
Thôi hãy về đi dứt đường tơ
Hay chi vương vấn mãi đôi bờ
Đau thương giằng xé lòng bao nỗi
Ngôn từ rơi rụng đến bơ vơ
Nhân duyên trắc trở bởi vì thơ
Đa đoan chi mãi đến bây giờ
Mai này ai nhớ lời ước hẹn
Yêu thương còn có để mong chờ?
Bến cũ thuyền xưa vẫn hẹn chờ.
Ai biết tình trăng khuya sương đẫm
Một tiếng chuông ngân đã mủi lòng!