Người về thức nỗi buồn ta
Để xao xác gió tạt qua ngậm ngùi
Mảnh chiều dắt díu mua vui
Chợt day dứt nhớ một mùi hương quen
Ươm buồn nảy nụ hờn ghen
Thản nhiên gặt nỗi muộn phiền trao nhau
Đốt ngày thành những nỗi đau
Loay hoay gió biết về đâu trong chiều?
Dỗi mùa chối bỏ lời yêu
Con mắt thức đợi những điều cũ xưa
Bờ đau khép phía dại khờ
Giật mình thương tháng năm vừa bỏ quên...