Khóc
Mẹ sinh con đủ ngày đủ tháng
Con trở mình một sáng mùa đông
Mẹ còn chưa kịp bế bồng
Sao con lại nỡ ra đồng nằm không!
Bố thảng thốt lặng trông trời đất
Mẹ bàng hoàng gạt giọt đau thương
Chia lìa đôi ngả âm dương
Đớn đau quện với khói hương mịt mù!
Đêm từng đêm lời ru tắc nghẹn
Ngày lại ngày len lén gọi con
Trời ơi! cái sự mất, còn
Trải bao năm tháng vẫn mòn mỏi đau!
Con bạc phận nằm sâu lòng đất
Mẹ tủi buồn chìm khuất dương gian
Những khi mưa lạnh, gió tràn
Xót xa... mẹ lại hai hàng lệ rơi!
Con phận mỏng về nương bóng Phật
Mẹ nợ đời ẩn dật nhân gian
Kiếp này chia rẽ đành cam
Kiếp sau xin nguyện được làm mẹ con!