Biết bao lần trong câu thơ em
Có câu chuyện của ngừơi đàn ông và người đàn bà lạ...
Anh thảng thốt không gặp mình trong đó.
Mà Em?
Thơ em viết cho con Sóng cồn cào giữa những ngày Biển động,
Cho những chông chênh, trắc trở như Đời,
Cho ngọn gió dịu dàng hè mà sắt se ngày lạnh,
Cho những chuyện qua rồi, cho năm tháng không tên
Để câu chữ là thở dài của Gió,
Là cuối ngày bất chợt nắng gắt gao,
Là con Sóng cứ trào lên triền đá
Se chút mặn mòi theo con nước trôi xa
Thơ em viết cho Đời, cho Dự cảm
Anh nguyên lành Anh ở phía Bình yên
Thơ cứ vỡ, cứ tan, cứ muôn vàn trắc trở
Em vẫn yên bình trong Yêu, Nhớ và Anh
Em cháy đến tận cùng theo những câu thơ
Anh vô tình không biết mình cũng cháy
Giấc mơ ngày ấy
Cứ theo anh suốt những đêm dài.
Sóng cứ mải ồn ào với ngọn gió trên cao
Quên mất đáy sâu chứa ngàn năm tĩnh lặng
Vỗ tung bọt trắng
Cuốn ra khơi mộng ước một thời.
Giữa chốn biển trời anh tìm phút bình yên
Giữa bão tố anh tìm ánh mặt trời chói lọi
Tháng ngày trôi nổi
Chỉ thấy sóng, thấy gió, và anh.
Nhốt tận đáy lòng những kỷ niệm ngày xanh
Bất chợt Nhớ, bất chợt Thương, để Yêu là mãi mãi
Quay đầu nhìn lại
Thấy bóng mình đã quá xa xôi.
Em bình yên trong Yêu, Nhớ một thời
Cho ngày mai không tan vào quá khứ
Tìm trong câu chữ
Để thấy mình cũng đã bình yên.