Này mùa Hạ cứ cồn cào chi Nắng
Con đường dài hun hút gió chênh chao
Câu chuyện cũ lâu dần thành hư ảo
Nông nổi ngày nào theo nắng cũng hoài thai
Này Biển hỡi cứ ồn ào chi Sóng
Để lòng sâu tĩnh lặng đến tê người
Thơ thưở ấy như con thuyền neo bến
Triều xuống rồi doi cát hóa bờ vai
Này hư thực giữa vườn mây cao thấp
Trăng của Ngày mà Đêm lấy nhân đôi
Này thăm thẳm đến cùng còn thăm thẳm
Biển gặp trời Mây đón Gió về đâu?
Mênh mông giữa biển khơi đầy nắng gió
Cánh buồm xưa phiêu lãng mãi không về
Năm tháng lướt theo bao miền đất lạ
Trái tim ta còn mãi nhịp đam mê.
Gửi chút nắng trở về nơi bến cũ
Cánh Hải Âu mang nỗi nhớ đi tìm
Nhớ nhớ, quên quên dẫu con đò tách bến
Hạ qua rồi, sao lá vẫn chưa rơi.
Hư thực hai miền nào ai biết được.
Kẻ lãng du không một chốn mong chờ
Có nghe thấy ai thầm buông nốt lặng
Để ta tìm về nơi ấy buông neo.