Không cả đợi chờ không cả những ưu tư
Mà phấp phỏng như cuối chiều ai hẹn
Để ngày mai trên con đường quen ấy
Có một người không thương nhớ ngày qua
Và thế rồi vào Hạ vẫn còn mưa
Mưa phủ trắng những hẹn thề rất mỏng
Mà đăm đắm một ánh nhìn như Biển
Cho vầng Trăng hao khuyết hoá Con thuyền
Có thể rồi trong nỗi nhớ về Anh
Cứ nhạt dần như sóng xa bờ cát
Cứ nhạt dần như vầng trăng cuối giáp
Bao khuyết tròn trước Biển cũng phù du
Và thế rồi trong nỗi nhớ ngày mai
Sóng dào dạt vỗ vào đời khô khát
Dòng thư cũ ố nhoà loang ký ức
Biển và Anh một nếp gấp vào thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét