Xướng hoạ vơí Phantran: EM LÀM TÔI NÓNG
Trời nóng quá cho tôi làm tảng đá
Chịu lửa trưa nung mãi để thành vôi
Tình dần xa dù dạ mãi bồi hồi
Em nhiếc mắng trách tôi đồ bội bạc
***
Trời nóng quá điên như tên độc ác
Lưỡi hờn căm đâm thấu tận tâm can
Lời mật êm đã hoá thói hung tàn
Lời hẹn ước thành than hồng ngút cháy
***
Trời nóng quá bộ hành đi như chạy
Giữa rừng chồi trốn nắng miệng cầu mưa
Bao khóc than thương tiếc mối duyên thừa
Khi nhắm mắt vẫn mơ chưa nghịch tiết
***
Trời nóng quá, gặp em tôi tăng nhiệt
Là vôi, em tạt nước khiến vôi tôi
Duyên trầu cau một chút đã đủ rồi
Đừng thêm nữa… rụng răng e vọp họng
***
Trời nóng quá xa nhau xin đừng ngóng
Chẳng còn chi mộng mị với chờ trông
Tôi đã đi theo men rượu say nồng
Em vẫn tỉnh bên chồng con an lạc
***
Trời nóng quá cho tôi làm bóng mát
Đem lời thơ ru hát với gió mây
Cho người vui êm ấm hạnh phúc đầy
Mưa sẽ đến, ngày mai trời bớt nóng
Băng giá nào làm tim tôi hoá đá
Nuối cuộc tình xưa cũ bạc như vôi
Miệng bảo quên sao dạ vẫn bồi hồi
Trong cơn mơ tôi thấy nàng độc ác
Dẫm gót giày xéo nát tới tâm can
Phóng hoả thiêu kỷ niệm đến điêu tàn
Tôi yêng hùng lẽ nào tôi bỏ chạy
Sự sống còn thôi phó mặc... vào mưa!
Nhưng chao ôi! cầu khấn cũng bằng thừa
Tôi có chết vẫn yêu em nồng nhiệt
Xin em đừng giẫm nát trái tim tôi
Lửa cuồng điên từng đó cũng đủ rồi
Em mạnh mẽ làm tôi thêm lóng ngóng
Nhớ em nhiều nhưng chỉ dám chờ trông
Thời gian trôi theo những giấc mơ nồng
Tôi hẫng hụt trong nỗi niềm mất mát
Để đau buồn phiêu bạt giữa ngàn mây
Cuộc đời tôi hạnh phúc chẳng vẹn đầy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét