Nép vào một góc rồi trông
Già thì chưa đến, trẻ không nhiệt tình
Ong u một cõi vô hình
Chẳng hay yêu nhớ của mình tìm sai?
Ái ân vạn nẻo trần ai
Nợ đời ta sắm cả hai vai chèo
Hài hoà chăng chớ mà theo?
Là sương, là khói mà gieo nên sầu
Nắng chia nửa bãi về đâu
Và đưa mưa đến làm sâu nỗi niềm
Gió chơi vơi giữa hai miền
Thương cho mình... đến muộn phiền, xót xa
Yêu mà không thể nói ra
Ai hay, ai biết mà ta ngậm ngùi?
Câu này rất hay!
Rất buồn ,không phải là hơi hơi buồn
Lẩm Cẩm đâu có định chuồn
Bận chút công việc về luôn ấy mà
Mong cho " tự sự " chóng qua
Phá Am ta lại cùng ta đạo đàm
Vườn hoang trinh nữ khép đôi lá rầu
Sợi buồn con nhện giăng mau
Em ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây. (thơ Huy Cận)
Tự sự giả vờ tí ti thôi
Người như Nắng Gió buồn sao được
Để người Lẩm cẩm bước sang ngang
Nắng Gió buồn ta về lập am
Ta chẳng thiết chẳng ham gì nữa
Ai hay, ai biết mà ta ngậm ngùi? ----------------- Câu này hay
Ngày mai em là bà già tám mươi tuổi Mắt toét rồi anh có thấy duyên không? Cái miệng xinh xinh chỉ còn lợi trống không Răng phều phào thì thầm em khẽ hỏi Anh lẵng tai ghé lại nghe em nói Cúi mái đầu tóc đã hói lơ thơ Hai kẻ già mà vẫn cứ mộng mơ Bên gốc đa e thẹn nhìn nhau đấy Tám mươi rồi mà nhìn vào vẫn thấy Đam mê nồng nàn trong ánh mắt xa xăm Cây tình yêu ta chăm bón hàng năm Hai mái đầu già rủ nhau về thăm lại Anh cầm tay lẩy bẩy, em e ngại Chúng nó cười... thấy kỳ lắm ông ơi! Tiếng anh cười móm mém gần hết hơi Tình già em ạ vẫn đời đời gìn giữ Anh đọc thơ em không tròn nguyên câu chữ Mà em cười ... vẫn yêu quá là yêu...!
HN