Cuộc đời như mớ bòng bong
Người nào khéo gỡ thì lòng thảnh thơi
Người rối ngồi trách ông Trời
Than cho số kiếp, cuộc đời hẩm hiu.
*****
***
*
Con đường gồng gánh thời gian
Giúp người qua lại đúng làn bình an
Giờ thấp điểm, lúc tầm tan
Người mà lạc lối ngồi than trách đường.
*****
**
*
Thời gian không phải hữu hình
Nhưng cùng năm tháng thấy mình lớn khôn
Đến ngày gối mỏi chân chồn
Thời gian chịu tiếng đã dồn tuổi xuân.
*****
***
*
Người lương thiện, kẻ tà gian
Nhìn ngoài không biết mà san sẻ tình
Người được lợi hưởng phú vinh
Người mà phận mỏng tan mình nát xương.
("Nhìn ngoài không biết mà san sẻ tình"...chắc em sẻ nhầm rồi chị ơi, hix, cái vụ sài gòn í!)
Để cho Nắng Gió phải hiu hiu buồn
Nắng buồn rụng cánh chuồn chuồn
Gió buồn gió kéo mưa tuôn ướt chiều
''
Thời gian không phải hữu hình
Nhưng cùng năm tháng thấy mình lớn khôn.''
Những câu thơ của Nắng và Gió hay thế!
Ôi thời gian đôi chân đi không mỏi,
Có bao giờ mi dừng lại chờ ai?
Khắc nghiệt quá, đời người sao cứ thế,
Tàn phai, tàn phai chẳng thể ngược dòng...
lmd.
Không dưng ai dễ đặt điều với ai
...
Một mai ai chớ bỏ ai
Chỉ thêu nên gấm sắc mài nên kim
Còn anh gánh mãi tình tàn với em.
**
Nắng tàn, gió rụng lắt lay
Hạ về khát cháy, héo cong đoạn đường,
Yê..