Vì câu lục bát đánh rơi
Cho nên Nắng cứ à ơi trong Chiều
Vì chăng duyên nợ vẫn nhiều
Cho nên Gió phải phiêu diêu với Mùa
Em về ướt mấy ngày mưa
Thương cho duyên phận đong đưa với Đời
Người xưa nào có xa vời
Đã thương sao chẳng nói lời với nhau?
Đường về xanh mướt hàng cau
Không nên duyên được trầu đau với tình
Cỏ May rút ruột hết mình
Khâu đi, vá lại... cuộc tình dây dưa
Người về rũ nỗi niềm chưa?
Câu thơ giữ lại cho vừa lòng Đêm
Lối xưa giờ đã êm đềm
Thương cho Nắng Gió đã mềm lời ru
Em về gom lá mùa thu
Đốt vương vấn cạn lời ru cho tình...
Là bờ cát trắng, nắng vàng ban trưa
Là mây bay, trắng trời Thu
Chỉ còn chiếc cuối lá rơi bên thềm...
Sương khuya ướt đẫm đã mềm
Bờ vai thu cuối em giờ còn mong!
· Mưa thì thầm cầu nguyện trước Heo may.
· Mùa Thu trốn, theo lá vàng ra biển,
· Vầng trăng Rằm, ngơ ngác đợi Trung Thu.
· Ta ngồi lặng, đếm bao mùa thay lá?
· Bước chân đạp lá rừng, bạn cũ giờ đâu?
· Trong đoàn quân vượt Trường Sơn năm ấy
· Không bánh, không Hoa đón Tết giữa rừng già...
. Có hẹn hò không mà đất trời rạo rực
. Sáng nay thật dòn tiếng trống gọi Lân
. Ríu rít bước chân rộn ràng lũ trẻ...
. Trăng Thu đến gần chưa mà hương Cốm bay ngang?
· Tiếng chuông cửa chợt reo vang, đưa Thu về vội vã,
· Cả Vầng Trăng Rằm, thêm cả Bánh cả Hoa…
· Rằm Tháng Tám bao năm Trăng vẫn thế,
· Chỉ mình ta, mái đầu giờ bạc hơn Trăng.?