Thơ say
Tôi sợ đến khi mình tỉnh dậy
Chẳng còn Em.
Đành mắc nợ lần sang ngang dang dở
Người rồi quên, năm tháng cũng xa mờ...
Tôi sợ đến khi mình tỉnh dậy
Chẳng còn ai.
Mưa lay lắt hắt vào đời buồn tẻ
Tôi nợ Đời một kiếp phù du
Đường lắm lối tôi về trong xa vắng
Gánh oằn vai số kiếp một con người
Xa không thấy mà gần thì hun hút
Biết còn ai nhắc gọi đến tên mình?
Ngày bật khóc giữa một vòng tay vắng
Món nợ Đời day dứt mãi không thôi
Đành ôm lấy nỗi buồn trong tiền kiếp
Trang trải cho mình cho trọn kiếp phù du...