Tôi hát ru mình khúc hát của mênh mông
Thời thiếu nữ ngủ trong từng trang sách
Nghe xa xôi một nốt buồn rất thực
Lãng quên mình năm tháng đã không tên
Tôi hát ru mình khúc hát giữa chông chênh
Vào thao thức giữa rối bời cuộc sống
Sau trang sách nghe tiếng đời rất rộng
Định mệnh nào hao khuyết tháng ngày qua
Tôi hát ru mình khúc hát ru anh
Yêu với nhớ xót thương người mê mải
Bao bất ổn của tháng ngày ngưng lại
Giữa rối bời cho giấc ngủ bình yên!
Ru em ngủ tháng âm u
Ru em cùng những u mê
Ru em, ru em dù đã chia xa
Ru em về những đêm xưa
Ru em phụ rẩy trong ta
Ru em quì gối vong nô
Ru em, ru em vì dáng kiêu sa
Ru từng ngọt bùi đã qua
Ru người lận đận héo khô
Yêu em, yêu thêm tình phu.
Yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ
Ru em thèm khát xa hoa
Ru em đầy những đam mê
Ru em tình nghĩa vu vơ
Ru em, ru em chìm dưới phong ba
Ru em mệt lã cơn đau
Ru em về giữa chiêm bao
Ru em bồng bế con theo
Ru em, ru em gầy yếu hư hao
Thôi rồi còn gì nữa đâu
Đã tàn mộng mị khát khao
Đôi khi con tim hò hẹn
Ngậm ngùi vì một ngày mưa bắt đầu
Để cho cái bống cái bồng ra sông.
Chông chênh ngày chửa có chồng,
Tay bế tay bồng giờ vẫn chông chênh?
Yêu với nhớ xót thương người mê mải
Chẳng cần ru đã chết như Từ Hải
Cứ thét gào ai từng trải , thấy ...đang ru
Lãng quên mình năm tháng đã không tên
Tôi hát ru mình khúc hát ru anh
Yêu với nhớ xót thương người mê mải" Buồn wá ! Chúc em buổi tối an vui, hạnh phúc em nhé!
Lãng quên mình năm tháng đã không tên.."
Giọt buồn lặng lẽ trên đời
lãng quên để nhớ đầy vơi tháng ngày.