Ví tình là cuộc trường chinh
Thì tôi là kẻ phế binh lạc đường
Khật khừ bám víu Vấn vương
Vẫn không qua nổi dặm trường ái ân
Mỏi chân nghỉ biết bao lần
Chốn Bình yên vẫn khi gần, lúc xa
Mệt mỏi, tìm hỏi: Lối qua?
Người ta bán vé ở ga Ái tình!
Tôi mua một vé cho mình
Một cho hờ hững, vô tình của em
Còn một chuyến cuối vào đêm
Mà sao tôi lại bước lên ngập ngừng?!
Tàu đi về phía Dửng dưng,
Đưa tôi về phía chưa từng nhớ em.
Đưa tôi về phía chưa từng nhớ em.
Có đến được miền Dửng dưng không hở A?