Sâu thăm thẳm nỗi buồn
Ngày dấu lòng ẩn ức
Hạ cứ đến tôi làm sao ngăn được
Để cuối chiều cháy đỏ những băn khoăn
Ký ức chảy loang bờ nỗi nhớ
Tôi chẳng hiểu mình có lỗi với tôi không?
Anh vẫn thế
Điềm nhiên và cao ngạo
Câu thơ tôi
Rơi xuống tiếng thở dài...
Thoảng tiếng thở dài thành gió mát người bên
Cánh trầu héo chẳng ai têm
Thôi thì cứ để cho đêm thêm dài...
( Các cụ bảo thức lâu mới biết đêm dài ...)
Phượng đừng đốt lòng ta nữa
Hạ bước sang
Mang về nỗi buồn xưa