Đừng khóc nữa em! đã lỡ một chuyến đò
Dòng ngang trái... thôi cũng đành lặn lội
Tuổi ba mươi đâu có còn nông nổi
Phận má hồng sao lắm nỗi truân chuyên
Một mảnh tình rách nát chẳng vẹn nguyên
Bởi mưa xối, bởi vì cơn gió thốc
Em vô thức rơi vào miền cô độc
Yêu thương giờ là hoài niệm xa xăm
Em nghẹn ngào: Con bé chửa đầy năm
Rồi sẽ trách bố mẹ mình ích kỷ
Con lớn lên với bao điều hệ luỵ
Hao khuyết bên này, chống chếnh ở bên kia
Đâu phải là gánh nặng để sẻ chia
Chị ghé vai vào... em bớt phần khó nhọc
Cố lên em vượt quãng đường gai góc
Rồi mai này em thanh thản, bình yên!