Nắng cuống quýt xẻ Nhớ thành trăm mảnh
Phác vào đêm một ảo ảnh hoang đàng
Có điều gì khắc khoải phía nhân gian?
Mà Gió cứ trườn mình lên sấp ngửa!
Nắng cuồng nhiệt đến hóa thành đốm lửa
Cháy tận cùng thương nhớ giữa chiêm bao
Có điều gì mê hoặc phía ngàn sao?
Mà Gió cứ trào lên niềm mong đợi!
Nếu anh chẳng ở ngoài tầm tay với
Em sẽ là Nắng Gió có được không?