Mặc đời bao nỗi buồn vui Khép bờ mi lại ngậm ngùi, hỗn mang Tín điều ai ném vỡ tan
Mảnh cắt nỗi nhớ, mảnh cào niềm thương
Bởi chưa dày dạn gió sương Bởi còn lưu luyến vấn vương tình trần Bởi xa mà ngỡ rất gần Bởi tự huyễn hoặc một lần: Được yêu! Bởi thương, bởi nhớ rất nhiều Bởi vì không thể nói điều: Sẽ quên! Cung đường chia nỗi muộn phiền Niềm yêu hoang lạc vào miền khói sương Còn em lạc chốn vô thường Lạc trong đêm thẳm ngày trường... Người ơi! |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét