Thế là... không quen!
Vô tình sợi tóc xẻ đôi
Nửa day dứt nhớ nửa bồi hồi yêu
Ta ngồi nhóm lửa trong chiều
Lỡ tay đốt mất lời yêu của người
Tương tư theo khói đi rồi
Nhớ nhung quạnh quẽ giữa trời sương sa
Tiễn đưa ly rượu quan hà
Niềm thương nay lại dặm xa độc hành...
Thế là thôi, thế cũng đành,
Thế là quen lại hóa thành không quen!
Yêu thương lặng lẽ chín niềm đau.