Đồng vọng
Em đứng lặng giữa hai miền Hư - Thực, Ký ức tìm về lạc lối giữa ăn năn, Heo may sang đợi chờ buông nốt lặng, quay mặt thở dài vào nhật ký hoang vu... Thuở quen nhau đã đi vào huyền thoại, em có lỗi gì trong những vần thơ? Tháng sáu xa xưa, tháng sáu thành cổ tích, em giật mình trước những đổi thay. Mùa đánh tráo tiếng cười em mười tám, dâng cho Mưa ướt lạnh cả vai chiều. Anh không như em nên chẳng hề nhận thấy: Yêu nhớ năm nào đã hoá mong manh... Ngày tháng dấu những điều vô thực, đánh đổi Mùa chỉ lấy một lời Thương... Thì không thể vẽ vào chiều hoang vắng, một chút màu cho Nắng có vàng thêm.
Em đứng lặng giữa hai miền Hư - Thực, Ký ức tìm về lạc lối giữa ăn năn, Heo may sang đợi chờ buông nốt lặng, quay mặt thở dài vào nhật ký hoang vu... Thuở quen nhau đã đi vào huyền thoại, em có lỗi gì trong những vần thơ? Tháng sáu xa xưa, tháng sáu thành cổ tích, em giật mình trước những đổi thay. Mùa đánh tráo tiếng cười em mười tám, dâng cho Mưa ướt lạnh cả vai chiều. Anh không như em nên chẳng hề nhận thấy: Yêu nhớ năm nào đã hoá mong manh... Ngày tháng dấu những điều vô thực, đánh đổi Mùa chỉ lấy một lời Thương... Thì không thể vẽ vào chiều hoang vắng, một chút màu cho Nắng có vàng thêm.
Đi trong hanh hao như tín đồ phật giáo, kinh kệ cho mình là câu thơ của anh, chôn kỷ niệm giữa muôn vàn ký ức, hương khói nguyện cầu siêu thoát một Niềm tin(?!) Anh hư ảo chưa một lần hiện hữu, tình yêu em như hoang địa đêm về, trong cô tịch tiếng thở dài rất cũ: Xưa thật rồi cái thuở biết mình Yêu...
Đứng lại.
Nhìn theo.
Nắng và Gió.
Rồi Nắng có tàn phai?
Rồi Gió có theo mây?
Còn mình anh đứng lại.
Gom tháng năm...
Se lại nỗi đau ngày...
( Thơ thật hay, mình xin phụ họa mấy vần nha!)